Tôi không nhớ nổi mình đã sống bao lâu trong tình trạng đó—cảm giác nóng bức trong người, mụn nhọt dai dẳng, miệng khô rát, đôi khi còn nổi mẩn đỏ chẳng rõ nguyên nhân.
Tôi đã thử mọi cách. Uống nhiều nước hơn? Có chứ, nhưng chẳng ích gì. Giảm ăn đồ cay nóng? Đã làm, nhưng vẫn vậy. Ngay cả khi tôi thử một số loại thuốc mát gan, hiệu quả cũng chỉ được vài ngày rồi đâu lại vào đấy.
Rồi một ngày, một người bạn cũ tình cờ ghé qua nhà tôi. Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy cau mày:
— “Sao dạo này trông cậu xuống sắc thế?”
Tôi thở dài, kể lại tình trạng của mình. Cô ấy chỉ cười:
— “Có thể cậu không tin, nhưng mình từng bị giống hệt cậu. Chỉ đến khi biết đến thứ này, mọi thứ mới thay đổi.”
Tôi nhìn theo tay cô ấy chỉ. Một túi nhỏ màu trắng. Cô ấy gọi đó là bột sắn dây.
Tôi nhướn mày. “Bột sắn dây á? Chẳng phải nó chỉ là một loại tinh bột bình thường thôi sao?”
Cô ấy cười:
— “Mình cũng từng nghĩ thế. Nhưng rồi, mình thử… và mọi thứ thay đổi. Chỉ trong hai tuần thôi.”
Tôi bán tín bán nghi, nhưng cũng chẳng mất gì để thử.
Và rồi điều kỳ diệu xảy ra…
Ngày đầu tiên, tôi pha một cốc bột sắn dây với nước ấm. Hương thơm nhẹ nhàng, dễ uống hơn tôi tưởng. Không có gì thay đổi ngay lập tức.
Ngày thứ ba, tôi để ý thấy cơ thể mình bớt cảm giác nóng ran.
Ngày thứ bảy, những nốt mụn trên lưng dần xẹp xuống, không còn đau rát nữa.
Ngày thứ mười, tôi nhận ra giấc ngủ của mình sâu hơn. Không còn trằn trọc, không còn cảm giác bứt rứt vào ban đêm.
Và đến ngày thứ mười bốn, tôi giật mình khi nhìn vào gương. Làn da của tôi—trước kia tái nhợt và sần sùi—giờ đã sáng hơn, trông có sức sống hơn hẳn.
Tôi thử chạm vào cánh tay mình. Da không còn khô ráp. Cảm giác nóng trong người gần như biến mất.
Tôi cười. Một nụ cười nhẹ nhõm, thoải mái nhất sau bao lâu.
Tôi không tin vào “phép màu”. Nhưng tôi tin vào những gì tôi đã trải qua. Và nếu bạn cũng đang mệt mỏi với cảm giác nóng trong, có lẽ bạn cũng nên thử một điều đơn giản như tôi đã làm. Ai biết được, có thể chỉ trong hai tuần… bạn sẽ bất ngờ,