Hôm qua, mình ngồi lột củ sen để nấu canh, tự nhiên để ý thấy những lỗ tròn tròn trên mặt cắt. Nhìn thì tưởng chừng như “khiếm khuyết”, nhưng chính những lỗ hổng ấy lại làm nên điều đặc biệt của củ sen. Nó không chỉ là một phần của cấu trúc tự nhiên, mà còn góp vào hương vị, texture khi nấu ăn. Tự dưng mình nghĩ, cuộc sống cũng vậy thôi, đôi khi những “lỗ hổng” trong ta lại là thứ khiến ta trở nên độc đáo và giá trị.
Ai trong chúng ta mà chẳng có lúc cảm thấy bản thân thiếu sót? Có người tự ti vì ngoại hình, có người buồn vì không giỏi giang như bạn bè, có người lại ôm nỗi đau từ những vết sẹo trong lòng. Nhưng bạn ơi, lỗ hổng không phải là dấu chấm hết. Nhìn củ sen xem, dù có lỗ, nó vẫn là nguyên liệu quý, vẫn được trân trọng trong bao món ăn ngon. Con người cũng thế, khiếm khuyết không làm ta mất đi giá trị, mà đôi khi còn là cơ hội để ta tỏa sáng theo cách riêng.
Mình nhớ câu chuyện về một người bạn. Bạn ấy từng bị trêu vì giọng nói hơi ngọng, nhưng rồi chính cái ngọng ấy lại trở thành “thương hiệu” khi bạn làm nội dung trên mạng. Mọi người yêu quý không phải vì sự hoàn hảo, mà vì sự thật thà, gần gũi từ cái “khuyết điểm” ấy. Rồi cả những người khuyết tật, họ vẫn vẽ tranh bằng chân, chạy marathon bằng ý chí, hay đơn giản là sống vui vẻ mỗi ngày. Khiếm khuyết, hóa ra, không phải là rào cản, mà là cánh cửa để ta khám phá sức mạnh bên trong.
Củ sen không cần lấp đầy lỗ hổng để trở nên hoàn hảo. Nó cứ tự nhiên như thế, và người ta vẫn yêu nó. Vậy thì tại sao ta phải ép mình “hoàn hảo” theo chuẩn của ai đó? Hãy cứ là chính mình, mang theo cả những vết xước, những thiếu sót. Vì chính những điều ấy làm nên con người bạn, không ai thay thế được.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm, nhưng đừng vì vài “lỗ hổng” mà nghĩ mình vô dụng. Hãy thử nhìn chúng dưới một góc khác: đó là dấu ấn, là bài học, là thứ nhắc ta rằng ta vẫn đang sống, đang cố gắng. Như củ sen, dù có lỗ, vẫn mọc lên từ bùn lầy, vươn mình trong ao nước, đẹp đẽ và kiên cường.
Hôm nay, nếu bạn đang buồn vì một “lỗ hổng” nào đó trong mình, hãy thử mỉm cười và tự nhủ: “Mình không vô dụng, mình chỉ khác biệt thô.