Mùa đông, khi cái lạnh len lỏi vào từng góc nhỏ của cuộc sống, tôi ghé thăm đầm sen hương giống cổ. Nơi đây, chỉ mới tháng trước, lá sen còn xanh biếc, những bông hoa còn khoe sắc nhẹ nhàng trong nắng sớm. Vậy mà giờ đây, tất cả đã vàng úa, những cánh sen mềm mại đã lụi tàn, để lại những cọng lá gầy guộc như chứng tích của thời gian.
Khung cảnh đầm sen giờ mang một vẻ đẹp trầm mặc, u hoài. Không còn màu xanh mướt hay hương thơm thoảng nhẹ, chỉ còn cái se lạnh của đất trời hòa cùng sắc vàng úa tàn phai. Đứng giữa không gian ấy, tôi cảm nhận rõ ràng sự vô thường – quy luật bất biến của vạn vật.
Cuộc sống cũng như đầm sen kia. Mọi sự đều có khởi đầu và kết thúc. Hoa nở rồi tàn, lá xanh rồi úa, và thời gian chẳng dừng lại bao giờ. Nhưng ẩn sâu trong đó là bài học về sự chấp nhận và trân trọng. Nhìn những lá sen rơi, tôi không còn thấy buồn, mà thay vào đó là một cảm giác bình yên. Bởi lẽ, sự lụi tàn cũng là bước khởi đầu cho vòng đời mới.
Mùa đông, đầm sen tuy không còn lung linh như mùa hạ, nhưng lại mang một vẻ đẹp riêng – vẻ đẹp của sự tĩnh lặng và chiêm nghiệm. Và trong cái lạnh se sắt ấy, tôi chợt nhận ra rằng, chính sự vô thường lại là món quà quý giá của cuộc sống, nhắc nhở ta trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại.