Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ chứng kiến mẹ mình quằn quại trong cơn đau dạ dày. Bà luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, tần tảo suốt bao năm để lo cho gia đình. Nhưng đến khi tôi nhận ra rằng nụ cười của mẹ ngày càng nhạt nhòa, ánh mắt bà hằn sâu những vệt mệt mỏi, tôi mới hiểu rằng bà đã chịu đựng cơn đau ấy từ rất lâu rồi.
Mỗi bữa ăn, mẹ không còn ăn ngon như trước. Bà chỉ nhấp nháp vài muỗng cơm rồi đặt bát xuống, ánh mắt lảng tránh như sợ tôi nhận ra điều gì đó. Tôi gặng hỏi, mẹ chỉ cười gượng:
— “Mẹ ăn không vô con ạ, chắc tại tuổi già thôi.”
Nhưng tôi biết, đó không phải là lý do. Những đêm khuya, tôi nghe thấy tiếng mẹ trở mình, thi thoảng rên nhẹ vì đau. Có lần, tôi giật mình tỉnh giấc và thấy mẹ đang ngồi co ro trên ghế, ôm bụng, mắt nhắm nghiền như cố nén một cơn đau dữ dội.
Lòng tôi thắt lại.
Tôi nài nỉ mẹ đi khám, nhưng bà từ chối. Bà bảo rằng chẳng có gì nghiêm trọng cả, chỉ cần kiêng cữ là ổn. Tôi không biết làm gì khác ngoài việc lặng lẽ tìm đủ mọi cách giúp mẹ, dù chỉ là những điều nhỏ nhất.
Rồi một hôm, trong lúc lục tìm mấy món đồ cũ trong bếp, tôi tình cờ thấy một gói bột màu vàng được mẹ cất kỹ trong góc tủ. Tôi hỏi, mẹ bảo:
— “À, tinh bột nghệ đó con, mẹ nghe nói tốt cho dạ dày nên pha uống mỗi ngày.”
Tôi ngạc nhiên.
Mẹ đã âm thầm chịu đau, âm thầm tìm cách tự chữa cho mình, chỉ vì không muốn con cái lo lắng. Tôi chợt nhận ra suốt bao năm qua, mẹ luôn như vậy – hy sinh, nhẫn nhịn, chịu đựng tất cả một mình.
Tôi hỏi mẹ sao không nói với tôi. Bà cười hiền:
— “Mẹ không muốn con lo. Mẹ chỉ mong con hạnh phúc thôi.”
Nước mắt tôi rơi xuống, mặn chát. Tôi trách mình vô tâm, trách mình quá bận rộn với cuộc sống riêng mà không nhận ra mẹ đã yếu đi từng ngày.
Sau một thời gian, mẹ dần khỏe hơn. Bà không còn thức giấc giữa đêm vì cơn đau hành hạ. Tôi thấy mẹ có thể ăn trọn vẹn một bữa cơm mà không phải dừng lại giữa chừng. Mẹ bảo bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bụng không còn cồn cào khó chịu như trước.
Tôi mừng lắm, nhưng niềm vui ấy lại đi kèm với một nỗi day dứt khôn nguôi.
Bao nhiêu năm qua, tôi cứ nghĩ rằng mình đã trưởng thành, đã có thể chăm sóc mẹ thật tốt. Nhưng hóa ra, mẹ vẫn luôn là người lo lắng cho tôi, còn tôi thì vẫn vô tư như một đứa trẻ, chẳng đủ tinh tế để nhận ra những đau đớn mà mẹ đang gánh chịu.
Mẹ đã tự mình đi qua những ngày tháng khó khăn ấy, chỉ mong tôi không phải bận tâm.
Giờ đây, mỗi lần nhìn mẹ cười, lòng tôi vừa ấm áp, vừa nhói đau. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ để mẹ phải chịu đựng một mình nữa. Tôi sẽ quan tâm bà nhiều hơn, lắng nghe bà nhiều hơn.
Bởi vì… có những điều, đến khi mất đi rồi, chúng ta mới nhận ra mình đã vô tâm đến nhường nào.